Hôm nay, cả nước kỷ niệm 76 năm ngày Thương binh liệt sỹ (27/7/1947 -27/7/2023). 76 năm qua cũng là 76 năm chứng kiến những nỗ lực hy sinh hết mực của lớp lớp thế hệ cha anh để bảo vệ và xây dựng đất nước. Hàng chục vạn anh hùng liệt sỹ đã ngã xuống qua 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, qua các cuộc đấu tranh bảo vệ biên giới phía Bắc hay những trận chiến ở chiến trường Tây Nam.
Cùng với đó là hàng triệu thương bệnh binh đã để lại 1 phần thân thể mình nơi chiến trường, đóng góp cho sự phát triển như ngày nay. 76 năm đã trôi qua nhưng chúng ta - những người đang được sống, làm việc và học tập trong một môi trường hòa bình, là công dân của 1 đất nước độc lập tự do không bao giờ được lãng quên những sự hy sinh ấy.
Có lẽ không nơi nào mà nghĩa trang liệt sĩ cứ trải dài từ Bắc vào Nam, có những sự hy sinh đã trở thành biểu tượng của 2 cuộc kháng chiến thần thánh của dân tộc, nhưng có những hy sinh thầm lặng, không phải ai cũng biết đến. Và cũng có lẽ, không ở đâu trên thế giới này, người ta lại chia nhau sự sống, giành cái chết về mình để đồng đội được sống như những người lính vệ quốc ở Việt Nam. Có những tên liệt sỹ được ghi trên những ngôi mộ trong những nghĩa trang. Nhưng cũng còn biết bao chiến sỹ vĩnh viễn nằm lại chiến trường xa và chưa biết đến bao giờ mới được về với đất mẹ. Đất nước và nhân dân luôn biết ơn sự hy sinh của hàng triệu hàng triệu người con ưu tú đã ngã xuống và hy sinh một phần máu thịt của mình cho Tổ quốc.
Hàng chục vạn các anh hùng liệt sỹ đã ngã xuống trong những cuộc chiến tranh giành độc lập dân tộc bảo vệ tổ quốc trong thế kỷ 20 ở đất nước ta. Xương máu của họ đã góp phần to lớn để đất nước được độc lập và phát triển như hiện nay. Trong khi triệu triệu người dân Việt Nam ghi ơn những hy sinh ấy thì cũng có không ít kẻ quay lưng lại với lịch sử, với đóng góp của các anh hùng, liệt sỹ, các thương bệnh binh. Chống lại sự lãng quên với lịch sử, với những người có công là điều mà tất cả chúng ta nên làm và phải làm.
Mỗi giây phút tự do, hoà bình, độc lập hôm nay chúng ta hưởng; mỗi tấc đất hôm nay chúng ta đứng; mỗi bát cơm hôm nay chúng ta được ăn no, manh áo được mặc đẹp. Tất cả, đều được đánh đổi bằng biết bao xương máu của cha ông đã chiến đấu, ngã xuống. Có người lính trở về sau chiến tranh mất đi cánh tay, đôi chân, con mắt. Có những người lính trở về vẫn mang trong mình mảnh bom, viên đạn. Các ông - có người đã nghẹn ngào nói rằng: "Nếu như tự cầm dao để chặt đứt cánh tay mình, 7 ngày chữa chạy ở hậu cứ chiến trường mà không thuốc tê, không giảm đau để hôm nay được nhận mỗi tháng mấy triệu tiền thương binh. Các cháu, có ai dám làm không". Câu nói ấy chính là để nhắc nhở thế hệ trẻ hôm nay và mai sau: Hãy biết trân quý tự do này, độc lập này, giang sơn Tổ quốc này. Mỗi tác đất đều thấm máu đào của những người đã ngã xuống. Vì vậy, phải biết sống làm sao để cho xứng đáng với Tổ quốc, với những người đã nằm lại hoặc gửi một phần cơ thể nằm lại nơi chiến trường. Đừng lãng quên lịch sử mà sống vô ơn./.
Thu Xuân